20/09/2022
Hà nội đất chật người đông, một ngôi nhà đủ diện tích sinh hoạt thường ngày đã là tốt lắm rồi, còn mong gì hơn nữa!
Khi dân số thủ đô ngày một tăng cao, mật độ xây dựng dày đặc với những ngôi nhà cao tầng chen chúc nhau trên một quỹ đất không thể nở ra được dù là một mi-li-mét. Cứ như thế, Hà nội trở nên chật chội, ngột ngạt bởi những bê tông cốt thép, những tòa nhà chọc trời. Con người khi ấy, cũng chấp nhận một môi trường sống thiếu cây xanh, không khí trong lành và không gian vui chơi giải trí. Để rồi, cứ mỗi cuối tuần, người ta lại đóng cửa chặt ngôi nhà của mình, bỏ ra khỏi ngoại ô hay đi du lịch thật xa để tìm kiếm một ngôi nhà tựa núi, hướng biển, hay một căn homestay có không gian mở ra thiên nhiên để hít thở không khí trong lành và trẻ con vui thỏa thích. Dường như việc sở hữu một ngôi nhà có không gian thiên nhiên trong lành, có ánh sáng mặt trời chan hoà mỗi sớm bình minh và một không gian để tản bộ sau mỗi giờ làm mệt mỏi là một điều không thể, hoặc quá khó ở thời điểm này, khi thủ đô được xem như tấc đấc – tấc vàng!
Rồi tôi đã phải thay đổi góc nhìn thật sự sau một lần ghé thăm một khu đô thị ở phía tây bắc thành phố. Đó là một chuyến đi chơi cuối tuần như thường lệ, không giống như mọi tuần khác nhà tôi chọn đi chơi xa, lần này chúng tôi quyết định ở lại thành phố để tìm kiếm điều kỳ diệu.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về nơi đây là một không gian xanh trù phú, phải nói là rất nhiều bóng mát được tạo bảo tầng lớp những cây cối từ cao tới thấp. Tôi không tin rằng trong nội thành Hà nội lại có một nơi còn nhiều cây xanh đến thế. Bởi lẽ, từ cổng vào cho tới những con đường nội khu, dọc làn đường dành cho người đi bộ, và những công viên, cây và hoa được trồng và tỉa tót tỉ mỉ, tạo nên những tiểu cảnh và một thảm thực vật dày, khiến cho chúng tôi như bước trong một khu bảo tồn thiên nhiên với nhiệt độ mát mẻ, luôn thấp hơn bên ngoài cả vài độ xê. Trẻ con thì thoải mái chạy nhảy, chơi đùa dưới bóng cây, người lớn chúng tôi tản bộ đầy thích thú dọc những con đường thanh bình, yên tĩnh không khói bụi hay còi xe xô bồ. Tôi vẫn không nghĩ mình đang chơi ở nội đô!
Chưa hết choáng ngợp bởi không gian cây xanh tựa tranh vẽ thì tôi lại bị ấn tượng một điều thú vị ở đây là mật độ xây dựng rất thấp. Chưa cần đề cập tới con số chính xác, mới chỉ nhìn khoảng cách các tòa nhà, phân khu bằng mắt thôi, tôi đã thấy dễ chịu rồi. Khác hẳn với những khu đô thị khác, các tòa ở đây xây không sát vách nhau, chỉ 2 hoặc 3 toà một cụm phân khu, mỗi phân khu cách nhau cả cây số. Điều này đảm bảo tất cả các căn hộ đều phóng ra tầm nhìn khoáng đạt, và ánh sáng tự nhiên mà chúng tôi vẫn thường gọi là “view triệu đô” đắt giá. Những căn hộ kiểu này chỉ đếm trên đầu ngón tay ở mỗi dự án bởi vị trí xây dựng hữu hạn và thường sẽ bị che kín bởi các dự án liền kề tiếp sau.
Chưa dừng lại ở đó, hình ảnh về những ngôi biệt thự soi bóng xuống bờ kênh trong veo lấp lánh ánh nắng và màu xanh của hoa lá cứ ám ảnh tôi về một giấc mơ một ngày nào đó được về đây sống, được chạm vào thiên nhiên hàng ngày và hít thở bầu không khí trong lành mỗi sớm mai thức giấc.
Mỗi bước chân khiến chúng tôi đi hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Có lẽ, vẫn chưa hết bất ngờ! Thường thì mỗi khu đô thị nội đô, tôi thường thấy họ chỉ có một sân chơi nho nhỏ ngoài trời với một vài những trò chơi đơn giản, khu thì phải đặt trên tầng nóc vì không còn đất để xây dựng. Trẻ con ở những khu đó thì tranh nhau chơi, đông đúc và ồn ào. Còn ở đây, chỉ cách vài trăm mét là thấy một sân chơi rộng rãi bao xung quanh là cỏ cây hoa lá với những thiết bị hiện đại. Nét mặt tươi cười hớn hở của con trẻ đã thấy đủ sự mãn nguyện của chúng với cuộc sống nơi này mà không cần dùng nhiều sự diễn đạt cầu kỳ.
Không chỉ sở hữu không gian chung khoáng đạt trong lành, tôi thấy ở mỗi ngôi nhà của cư dân đều có khoảng không cho sân vườn. Nhà thì trồng hoa, nhà trồng cây, nhà làm vườn nướng, sân chơi. Tôi tự hỏi liệu rằng mình có nằm mơ không khi hàng ngày tôi chỉ quen với bốn bức tường của chốn công sở bận rộn và mấy chục mét vuông chật chội của căn hộ trong phố. Tôi thật chỉ dám nghĩ rằng đây là ngoại ô cách Hà nội vài chục kilomet mới có được không gian như thế chứ không tưởng tượng rằng nó lại hiện hữu ngay tại đây, chỉ cách 15 phút di chuyển vào trung tâm phố cổ.
Tôi cứ mãi bâng khuâng về chuyến đi chơi đổi gió ngày hôm đó với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tôi đã tìm kiếm được điều kỳ diệu mà bấy nay cứ ngỡ chỉ có đi thật xa mới thấy được. Những cảnh sắc, không gian, kiến trúc và tiện ích mà tôi được trải nghiệm đó nằm tại Khu đô thị quốc tế Nam Thăng Long – Ciputra Hanoi. Khu đô thị nằm ngay cửa ngõ thủ đô, giữa hai cây cầu lớn Nhật Tân và Thăng Long, di chuyển vào trung tâm hồ Hoàn Kiếm có 15 phút lái xe nhưng lại sở hữu một không gian hữu tình ấn tượng của một nơi ngỡ phải thật xa như Hoà Bình hay Đà Lạt.